NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 271

CHƯƠNG 56

KHI LÀM VIỆC VỚI những người khác, hái rau, quả trên sườn núi,
Maggie Rose luôn cố nhớ xem cuộc sống của nó hồi ở nhà thế nào.
Thoạt đầu, “danh sách” của con bé - những điều nó nhớ được - rất cơ
bản và chung chung.

Trên hết, Maggie nhớ bố mẹ ghê gớm. Nó nhớ họ từng phút mỗi

ngày. Nó nhớ cả bạn bè ở trường nữa, nhất là cậu bạn Nhãi Con.

Nó nhớ Dukado, chú mèo con bé bỏng “tươi tắn” của mình.
Và Angel, chú mèo con bé bỏng “ngọt ngào” của nó nữa.
Nhớ những trò chơi trên máy Nintendo và tủ quần áo.
Những bữa tiệc sau giờ học thật tuyệt vời.
Cả phòng tắm trên tầng ba nhìn ra khu vườn cũng tuyệt vời.
Dù vậy, càng nghĩ về gia đình, con bé càng nhớ ra được nhiều

hơn, và càng cải thiện được danh sách ký ức của mình.

Con bé thấy nhớ cái cảnh đôi khi nó chen vào giữa bố và mẹ khi

họ ôm hoặc hôn nhau. “Ba người nhà chúng ta,” nó thường nói vậy.

Con bé nhớ những nhân vật mà bố thường diễn cho nó xem, nhất

là khi nó còn bé. Đó là Hank, ông bố to lớn nói giọng miền Nam lè
nhè, hay hét toáng lên: “Aiiii đang nói chuyện với con đấy?” Đó là
“Susie Wooderman”. Susie là ngôi sao trong bất cứ lĩnh vực nào
Maggie muốn tham gia trong các câu chuyện của bố.

Luôn có một nghi thức chính mỗi khi họ phải chui vào ô tô trong

thời tiết giá lạnh. Tất cả sẽ cùng reo to hết cỡ, “Khiếp quá, chậc chậc,
chậc, chậc, khiếp quá, chậc chậc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.