NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 336

CHƯƠNG 68

MAGGIE ROSE DUNNE lại ở trong bóng tối.

Con bé có thể nhìn thấy các hình khối xung quanh. Con bé biết

chúng là gì và mình đang ở đâu, thậm chí biết tại sao mình ở đó.

Maggie lại nghĩ đến việc bỏ trốn. Nhưng lời cảnh cáo lại hiện lên

trong đầu nó. Luôn là lời cảnh cáo.

Nếu mày cố bỏ trốn, mày sẽ không bị giết, Maggie. Làm thế thì

quá dễ dàng. Mày sẽ lại bị tống xuống dưới hầm. Mày sẽ trở về với
ngôi mộ bé nhỏ của mày. Vì thế đừng bao giờ cố bỏ trốn, Maggie
Rose. Thậm chí đừng bao giờ nghĩ về điều đó.

Giờ đây con bé bắt đầu quên rất nhiều điều. Đôi khi nó thậm chí

không thể nhớ mình là ai. Mọi thứ hệt như một giấc mơ tồi tệ, như rất
nhiều cơn ác mộng, cơn này nối tiếp cơn kia.

Maggie Rose không biết cha mẹ nó có còn tìm kiếm nó hay

không. Sao họ phải làm thế chứ? Con bé đã bị bắt cóc quá lâu rồi.
Maggie hiểu điều đó. Thầy Soneji đã bắt nó đi từ trường Washington
Day. Nhưng kể từ lúc ấy, nó chưa từng gặp lại thầy. Chỉ có lời cảnh
cáo.

Đôi khi con bé cảm giác như nó chỉ là một nhân vật trong câu

chuyện mà nó tưởng tượng ra.

Hai mắt con bé đẫm lệ. Lúc này trời không tối lắm. Sắp đến bình

minh. Con bé sẽ không cố bỏ trốn nữa. Con bé ghét bị như thế này,
nhưng nó cũng không bao giờ muốn bị tống xuống dưới hầm lần nữa.

Maggie Rose biết tất cả những hình khối xung quanh nó là gì.
Chúng là những đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.