NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 405

thì thị trấn gần nhất cũng cách xa hơn năm mươi dặm. Người ta đã nói
với Maggie như thế.

Các dãy núi đầy rẫy rắn và lũ mèo nguy hiểm. Đôi khi con bé

nghe thấy tiếng mèo gào buổi đêm. Con bé sẽ không bao giờ đến được
một thị trấn khác. Người ta nói với Maggie như thế.

Và nếu họ bắt được nó, họ sẽ nhốt nó dưới đất ít nhất một năm.

Có phải nó đã quên việc bị chôn sống là như thế nào? Khi không được
thấy ánh sáng mặt trời trong nhiều ngày liền?

Cửa bếp bị khóa. Con bé đã biết chỗ chìa khóa mở cửa được cất

giữ cùng rất nhiều chìa khóa cũ han gỉ khác trong một tủ chứa dụng
cụ. Maggie Rose lấy chìa và cầm luôn chiếc búa nhỏ làm vũ khí. Nó
gài chiếc búa vào dây chun quần soóc.

Maggie dùng chìa khóa mở cửa nhà bếp. Cửa mở và con bé đi ra

ngoài. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài nó mới được tự
do. Trái tim nó bay vút khỏi nơi bị giam giữ như những cánh chim ưng
mà đôi khi nó trông thấy.

Chỉ riêng việc được một mình đi bộ thôi đã thật tuyệt rồi. Maggie

Rose cuốc bộ nhiều dặm liền. Con bé quyết định đi xuống, chứ không
leo ngược lên dãy núi - ngay cả khi đã có đứa trong nhóm mấy đứa trẻ
thề rằng có một thị trấn ở không xa lắm theo hướng đó.

Con bé đã lấy hai ổ bánh trong bếp và ăn lót dạ lúc sáng sớm.

Trời bắt đầu ấm lên khi mặt trời mọc. Tới mười giờ trời đã rất nóng.
Con bé đi nhiều dặm theo một con đường đất chứ không đi đường cái,
song nó vẫn giữ khoảng cách đủ gần. Nó luôn giữ đường cái ở trong
tầm mắt.

Maggie mải miết đi bộ suốt buổi chiều dài dằng dặc, thấy ngạc

nhiên khi mình trụ được dưới cái nóng. Có lẽ tất cả công việc nặng
nhọc trên cánh đồng đã phát huy tác dụng. Giờ đây con bé đã khỏe
mạnh hơn bất kỳ thời điểm nào trước đó. Khắp người nó chỗ nào cũng
có cơ bắp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.