NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 407

CHƯƠNG 82

KHÔNG CÓ GÌ PHẢI NGHI NGỜ, Gary Soneji/Murphy vẫn có kế
hoạch lớn của hắn. Giờ đây, tôi cũng có kế hoạch lớn của mình. Câu
hỏi đặt ra là: tôi có thể dứt điểm kế hoạch của mình tốt đến đâu?
Quyết tâm thành công của tôi mạnh đến mức nào, bất kể phải trả giá
thế nào về mặt con người? Tôi sẵn sàng tiến xa tới mức nào? Chấp
nhận mạo hiểm đến mức nào?

Chuyến đi nghỉ tới Virgin Gorda khởi hành tại thủ đô Washington

trong một sáng thứ Sáu mưa rơi ảm đạm và lạnh lẽo. Nhiệt độ khoảng
mười độ C. Trong điều kiện bình thường, tôi sẽ không thể rời đó đủ
nhanh được.

Chúng tôi phải chuyển sang chiếc máy bay Trislander ba động cơ

ở vùng Puerto Rico đầy nắng. Tới ba rưõi chiều, Jezzie và tôi hạ cánh
xuống một bờ biển cát trắng, dải đất hẹp được bao bọc bởi những cây
cọ cao đung đưa trong gió biển.

“Nó đây rồi,” cô cất tiếng từ chỗ ngồi cạnh tôi. “Đó là chỗ cho

chúng mình sưởi nắng, Alex. Em có thể ở đây cả tháng.”

“Chỗ đó trông có vẻ giống những gì bác sĩ yêu cầu,” tôi tán đồng.

Chúng tôi sẽ sớm được thấy điều đó. Chúng tôi sẽ biết cả hai muốn ở
riêng bên nhau trong bao lâu.

“Kẻ bộ hành mệt mỏi này muốn được ngâm mình trong làn nước

kia. Chứ không phải chỉ nhìn xuống đó,” Jezzie nói. “Sống nhờ cá và
trái cây. Bơi cho tới khi chúng ta kiệt sức.”

“Đó chính là lý do bọn mình đến đây mà, phải không? Chẳng

phải để vui đùa dưói nắng sao? Để cho tất cả lũ người xấu kia biến
đi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.