“Thực tế là hắn nói chuyện bao lâu?” Luật sư Richard Galletta
của Bộ Tư pháp là người đặt câu hỏi tiếp theo.
“Tiếc là không lâu lắm. Chính xác là ba mươi tư giây,” Flanagan
đáp lời viên luật sư với sự trang trọng vừa đủ. Bình thản nhưng đủ dễ
chịu. Khôn ngoan.
Tôi quan sát Jezzie Flanagan. Rõ ràng cô cảm thấy thoải mái khi
đứng trước nhiều người. Tôi đã nghe nói rằng cô có được sự tín nhiệm
nhờ một số chủ trương mạnh mẽ của Sở Mật vụ trong vài năm qua,
điều đó nghĩa là cô rất có uy tín.
“Hắn đã cao chạy xa bay khi chúng ta đến được buồng điện thoại
công cộng ở Arlington. Chúng ta không thể sớm gặp may đến thế,” cô
nói. Cô thoáng cười, và tôi nhận thấy rằng có vài người đàn ông trong
phòng cười đáp lại.
“Theo cô thì tại sao hắn thực hiện cuộc gọi đó?” Cảnh sát trưởng
đặt câu hỏi từ phía cuối của căn phòng. Đầu ông ta đang hói dần, bụng
phệ, miệng rít tẩu thuốc.
Flanagan thở dài. “Xin hãy để tôi tiếp tục. Thật không may là còn
có nhiều vấn đề hơn cuộc gọi ấy. Đêm qua Soneji đã giết đặc vụ FBI
Roger Graham. Vụ việc diễn ra ngay phía ngoài nhà của Graham ở
Virginia, ngay ở lối dẫn vào nhà.”
Thật khó làm rung động một nhóm nhiều kinh nghiệm như nhóm
được tập trung ở nhà của gia đình Dunne. Nhưng thông tin về vụ giết
Roger Graham đã làm được điều ấy: tôi biết bởi vì thông tin này làm
hai chân mình nhũn ra. Trong vài năm qua Roger và tôi đã có lúc sát
cánh bên nhau. Bất kỳ khi nào làm việc với ông, tôi luôn biết rằng sau
lưng mình đã có hỗ trợ. Không phải tôi cần một lý do khác để có động
cơ săn tìm Soneji, nhưng bây giờ hắn đã cho tôi một lý do xứng đáng.
Tôi băn khoăn liệu Soneji có biết điều đó hay không. Và nó có ý
nghĩa ra sao nếu hắn biết điều ấy. Với tư cách một nhà tâm lý học, tôi
cảm giác được sự đáng sợ từ tên sát thủ. Cảm giác đó cho tôi biết rằng
Soneji có đầu óc tổ chức, có đủ tự tin để chơi với chúng tôi, và sẵn