NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 70

Ồ, đừng có làm thế, tôi muốn nói với ông ta như vậy. Đừng tạo

ra cảnh tượng ghê gớm, đáng sợ ở đây nhé. Tôi nghĩ đến việc dìm đầu
ông ta xuống bồn cầu chỉ để ông ta ngậm miệng lại.

“Hạ cái giọng xuống, không là tôi bỏ đi đấy,” tôi nói. Gần như

lúc nào tôi cũng phải cố gắng hành xử một cách biết điều và hợp lý.
Đó là một trong những khiếm khuyết trong tính cách của tôi.

“Đừng có bảo tôi phải hạ giọng. Thằng chó chết nào bảo các anh

về nhà đêm qua? Anh và Sampson. Ai bảo các anh sáng nay tới căn hộ
của Soneji?”

“Chỉ có vậy mà ông nói tôi thế này hả? Đó là lý do bây giờ chúng

ta ở trong này với nhau à?” tôi hỏi.

“Đúng thế đấy. Tôi đang chỉ đạo cuộc điều tra này. Nghĩa là thậm

chí khi muốn buộc dây giày, anh cũng phải hỏi tôi trước.”

Tôi cười nhăn nhở. Tôi không thể ngừng lại. “Ông học được câu

ấy ở đâu thế? Có phải Lou Gossett nói câu đó trong phim Sĩ quan và
Quý ông
không vậy?”

“Anh nghĩ là chuyện này vui vẻ lắm hả, Cross?”
“Không, tôi không nghĩ thế. Tôi không nghĩ có chút gì vui. Bây

giờ thì ông hãy mang cái thứ chó chết ấy tránh xa cái mặt tôi ra, nếu
không ông sẽ chẳng còn cái chó chết gì mà lôi ra đâu,” tôi cảnh cáo
ông ta.

Tôi bỏ ra khỏi nhà vệ sinh. Trưởng phòng thanh tra Pittman

không đi theo. Đúng, tôi có thể bị khiêu khích. Không, tên đê tiện đó
không nên gây chuyện với tôi.

Sau tám giờ một chút, rốt cuộc Đội Giải cứu Con tin cũng tập họp
trong phòng khách lớn được bài trí tráng lệ. Ngay lập tức tôi cảm nhận
được điều gì đó không ổn. Chắc chắn đang có chuyện gì đó.

Jezzie Flanagan của Sở Mật vụ đã chiếm vị trí phát biểu. Tôi nhớ

vì cô đã xuất hiện sáng hôm trước ở trường Washington Day. Jezzie

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.