NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 71

đứng trước lò sưởi đang cháy.

Mặt lò sưởi treo các nhánh nhựa ruồi, đèn nhỏ màu trắng, các tấm

thiệp mừng Giáng sinh. Nhiều tấm thiệp không theo phong cách
truyền thống rõ ràng được gửi từ bạn bè của gia đình Dunne ở
California - ảnh những cây cọ được trang trí, xe tuần lộc của ông già
Noel trên bầu trời Malibu. Gia đình Dunne mới chuyển tới
Washington sau khi Thomas Dunne nhận chức chủ tịch Hội Chữ thập
đỏ.

Jezzie Flanagan ăn mặc nghiêm túc hơn hôm ở trường. Cô mặc

chiếc váy rộng màu xám, áo len đen cổ lọ, đeo đôi khuyên tai nhỏ
bằng vàng. Trông cô như một luật sư ở Washington, một luật sư hấp
dẫn và rất thành đạt.

“Nửa đêm hôm qua Soneji đã liên lạc với chúng ta. Rồi một lần

nữa vào lúc một giờ. Chúng ta đã không trông đợi hắn liên lạc với
chúng ta sớm đến thế. Không ai trong chúng ta trông đợi như vậy,”
Jezzie mở lời.

“Cú điện thoại đầu tiên xuất phát từ một khu vực ở Arlington.

Soneji nói rõ rằng hắn không có gì để nói về hai đứa trẻ, trừ một điều
là cả Maggie Dunne và Michael Goldberg đều đang ổn. Tên bắt cóc
còn nói được gì khác cơ chứ? Hắn không cho phép chúng ta nói
chuyện với đứa nào, thế nên chúng ta không chắc chắn về tuyên bố
của hắn. Giọng Soneji cho thấy hắn minh mẫn và rất tự chủ”

“Đã phân tích băng ghi âm giọng nói của hắn chưa?” Pittman hỏi

từ ghế ngồi gần hàng đầu. Nếu Sampson và tôi là những kẻ bị đẩy ra
ngoài cuộc, thì thật tốt khi biết rằng Pittman cũng chẳng hơn gì chúng
tôi. Rõ ràng là chẳng người nào nói chuyện với ông ta cả.

“Việc đó đang được thực hiện,” Flanagan trả lời một cách lịch

thiệp. Cô dành cho câu hỏi đó vừa đủ sự chú ý mà nó xứng đáng, tôi
nghĩ, nhưng cũng tránh bất kỳ sự nhún nhường nào. Cô thực sự giỏi
trong việc kiểm soát bản thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.