NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 69

CHƯƠNG 14

NGÔI NHÀ CỦA GIA ĐÌNH DUNNE là thứ mà các chuyên gia bất
động sản ở khu này có thể gọi là nhà kiểu tân Elizabeth theo trường
phái Lutyens. Cả Sampson và tôi đều chưa từng thấy nhiều ngôi nhà
kiểu này ở Đông Nam D.C.

Ở bên trong, ngôi nhà có sự tĩnh lặng và đa dạng mà có lẽ ta

thường thấy ở những gia đình giàu có. Có rất nhiều đồ đắt tiền. Các
tấm trang trí, màn kiểu phương Đông, một chiếc đồng hồ mặt trời của
Pháp, một tấm thảm Turkestan, một thứ gì đó trông như bệ thờ của
người Nhật Bản hay Trung Quốc. Tôi nhớ có lần Picasso đã nói: ”Hãy
cho tôi một bảo tàng, tôi sẽ lấp kín nó”.

Có một nhà vệ sinh nhỏ bên cạnh một trong những phòng khách

chính. Trưởng phòng thanh tra George Pittman túm lấy và lôi tôi vào
đó sau khi tôi có mặt vài phút. Bây giờ mới là tám giờ. Hãy còn quá
sớm cho việc đó.

“Anh nghĩ anh đang làm gì thế?” ông ta hỏi tôi. “Anh định làm

gì, Cross?”

Phòng vệ sinh này thực sự chật chội, chẳng có không gian cho

hai tay đàn ông trưởng thành to con. Đây cũng chẳng phải nhà vệ sinh
loại bình thường nữa. Sàn trải thảm William Morris. Một chiếc ghế
thuộc dạng “hàng thửa” đặt ở góc phòng.

“Tôi nghĩ tôi định đi lấy ít cà phê. Rồi tôi sẽ dự cuộc họp buổi

sáng,” tôi nói với Pittman. Tôi rất muốn thoát khỏi nhà vệ sinh này.

“Đừng có lằng nhằng với tôi.” Ông ta bắt đầu cao giọng. “Đừng

vớ vẩn với tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.