NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 67

Mình sẽ như thế này mãi mãi sao? Con bé không thể chịu đựng

được điều đó, và nó lại khóc. Nó rất bối rối. Nó không thể suy nghĩ
được gì.

Nhưng Maggie Rose có thể mở và nhắm hai mắt. Ít nhất nó nghĩ

là nó có thể. Nhưng nó có nhắm hay mở mắt thì cũng chẳng khác gì.
Mọi thứ đều là bóng tối. Nhắm hay không cũng đều thế cả.

Cứ làm đi làm lại việc ấy, mở rồi nhắm mắt thật nhanh, Maggie

thấy màu sắc.

Bây giờ, bên trong bóng tối, nó trông thấy những vệt, những giọt

nước mắt có màu. Chủ yếu là màu đỏ và vàng tươi.

Maggie băn khoăn liệu nó bị siết đai hay bị trói chặt hay không.

Đó có phải việc người ta thực sự làm với người nằm trong quan tài
không? Họ có trói ta lại không? Tại sao họ làm việc ấy? Để ta khỏi
chui lên mặt đất? Hay để giữ cho linh hồn ta mãi ở dưới lòng đất?

Đột nhiên con bé nghĩ ra một điều. Thầy Soneji. Màn sương xoáy

quanh Maggie tan đi trong một tích tắc.

Thầy Soneji đã đưa nó ra khỏi trường. Chuyện ấy diễn ra khi

nào? Tại sao? Bây giờ thầy Soneji ở đâu?

Còn Michael nữa! Chuyện gì đã xảy ra với Michael? Hai đứa đã

cùng nhau rời khỏi trường. Maggie chỉ nhớ được có vậy.

Rồi nó cử động, và điều ngạc nhiên nhất xảy ra. Con bé phát hiện

rằng nó có thể lăn người được.

Đó là việc Maggie Rose đã làm. Nó lăn người đi, rồi đột nhiên

chạm vào thứ gì đó.

Một lần nữa nó có thể cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình. Nó

vẫn có một cơ thể để cảm nhận. Con bé tuyệt đối chắc chắn rằng mình
còn có cơ thể và rằng mình không phải một bộ xương.

Và Maggie hét lên!
Nó đã lăn vào một người hoặc thứ gì đó.
Một người khác
đang ở trong bóng tối cùng nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.