NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 75

thạo như chúng tôi từng chứng kiến trong các vụ lừa đảo. Hắn không
để lại bất kỳ dấu vết nào.

Soneji đã rất trơ tráo và cực kỳ tự tin về việc giành được vị trí của

hắn ở trường này. Một người (không có thật) được coi là ông chủ
trước đó của Soneji đã liên hệ với trường Washington Day và tha thiết
giới thiệu Soneji, người khi ấy chuẩn bị chuyển tới sống ở khu vực
Washington. Nhiều thư giới thiệu khác từ cả chương trình đào tạo đại
học và sau đại học được gửi qua fax từ Đại học Pennsylvania. Sau hai
cuộc phỏng vấn đầy ấn tượng, nhà trường rất muốn tuyển tay giáo
viên hăng hái và dễ coi này (và bị Soneji dắt mũi cho tin rằng họ đang
phải cạnh tranh hắn với các trường tư khác ở Washington), do vậy họ
lập tức tuyển Soneji.

“Và tất nhiên là chúng tôi chưa bao giờ ân hận về việc tuyển

dụng Soneji, cho đến tận lúc này,” vị hiệu phó thừa nhận với tôi. “Hắn
thậm chí còn làm tốt hơn những gì được giới thiệu. Nếu thực sự tên
bắt cóc không phải giáo viên toán trước khi tới trường này, tôi sẽ hoàn
toàn bất ngờ. Nếu đúng thế thì hắn quả là một diễn viên kiệt xuất.”

Cuối buổi chiều ngày thứ ba, tôi nhận được một văn bản từ Don
Manning - một trong các phó phòng của Pittman. Tôi được lệnh
nghiên cứu và đánh giá Katherine Rose Dunne cùng chồng cô. Trước
đây tôi đã một vài lần tự liên hệ với gia đình Dunne nhưng đều bị
khước từ.

Tôi gặp Katherine và Thomas Dunne ở sân sau của căn nhà. Một

bức tường bằng đá xám cao ba mét - một thứ hữu hiệu trong việc ngăn
cách nơi này với thế giới bên ngoài. Một hàng cây đoan khổng lồ cũng
làm nhiệm vụ tương tự. Trên thực tế, sân sau gồm nhiều khoảnh vườn
được ngăn cách bởi những bức tường đá và một con suối lững lờ chảy.
Các khoảnh vườn này có người chăm sóc riêng - một cặp vợ chồng trẻ
từ Potomac rõ ràng đã có được cuộc sống khấm khá nhờ việc chăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.