NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 77

yên ả Mayberry.” Tôi mỉm cười với hai vợ chồng. Vì một lý do nào
đó, câu nói ấy bắt đầu phá vỡ khoảng cách giữa chúng tôi.

“So với Beverly Hills thì nó rất bình thường,” Tom Dunne nói.

“Tin tôi đi, đúng như thế đấy.”

“Tôi thậm chí còn không chắc chắn ‘bình thường’ nghĩa là thế

nào nữa,” Katherine nói. Đôi mắt cô có màu xanh nước biển pha xám.
Khi đứng gần cô, cảm giác như đôi mắt ấy có thể nhìn xuyên vào
trong ta. “Tôi nghĩ rằng ‘bình thường’ ứng với một hình ảnh lỗi thời
trong tiềm thức của chúng tôi, của Tom và của tôi. Maggie không
hỏng. Nó không phải loại so sánh ‘Bạn Suze có thứ này’ hay ‘Bố mẹ
Casey mua cho bạn ấy thứ kia’. Nó không quá tự hào về bản thân.
Kiểu ‘bình thường’ ấy đấy. Nó chỉ là một đứa con gái bé bỏng, thanh
tra ạ.”

Trong khi Katherine Rose trìu mến nói về con gái mình, tôi phát

hiện ra rằng bản thân mình đang nghĩ tới các con, nhưng đặc biệt là
Janelle. Jannie cũng “bình thường”. Nói như vậy, ý tôi là Jannie đang
cân bằng, hoàn toàn không hư hỏng và đáng yêu ở mọi mặt. Sau khi
thấy những điểm tương đồng giữa con gái của hai nhà, tôi thậm chí
còn lắng nghe cẩn thận hơn khi vợ chồng Dunne nói về Maggie Rose.

“Nó rất giống Katherine.” Thomas Dunne đưa ra một điểm mà

ông cảm thấy có ý nghĩa quan trọng cho tôi. “Katherine là người
khiêm nhường nhất mà tôi từng gặp. Tin tôi đi, để sống qua được sự
xu nịnh mà một ngôi sao có được ở Hollywood và sự lạm dụng kinh
tởm, rồi trở thành con người như cô ấy bây giờ là rất khó đấy.”

“Sao con bé lại được đặt tên là Maggie Rose?” tôi hỏi Katherine

Rose.

“Việc đó hoàn toàn do tôi.” Thomas Dunne nhướng hai mắt. Tôi

có thể thấy rằng ông thích nói thay vợ. “Đó là một biệt hiệu xuất hiện
bất chợt trong đầu tôi. Xuất phát từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai mẹ
con tại bệnh viện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.