NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 8

CHƯƠNG 1

SÁNG SỚM NGÀY hai mươi mốt tháng Mười hai năm 1992, tôi bày ra
dáng vẻ mãn nguyện trên khoảng hiên đầy nắng ở căn nhà nằm trên
con phố số 5 tại thủ đô Washington của chúng tôi. Căn phòng nhỏ, hẹp
vương vãi những chiếc áo khoác đi mưa đang lên mốc, những đôi ủng
lao động và đống đồ chơi hỏng. Tôi chẳng quan tâm. Đây là nhà tôi.

Tôi chơi nhạc của Gershwin với chiếc dương cầm lớn, cũ và lên

dây hơi sai của mình. Chỉ mới hơn năm giờ sáng, ngoài hiên trời lạnh
như tủ đá. Vì bản “Một người Mỹ ở Paris”, tôi sẵn sàng hy sinh một
chút.

Điện thoại trong bếp reo. Chắc là tôi trúng xổ số của D.C. hoặc

bang Virginia hay bang Maryland mà đêm trước người ta quên gọi
điện thông báo. Tôi thường mua xổ số của cả ba nơi này và vẫn trượt
đều đặn.

“Bà ơi! Bà nghe điện thoại được không ạ?” tôi gọi với vào từ

ngoài hiên.

“Điện thoại gọi con đấy. Có khi con nên tự nghe đi,” người bà

hay gắt gỏng của tôi nói vọng lại. “Cũng chẳng có lý gì mà bà phải
dậy. Theo từ điển của bà thì chẳng có lý nghĩa là vớ vẩn đấy.”

Đó không chính xác là những gì bà nói, nhưng đại loại là thế. Lúc

nào cũng thế.

Tôi tập tễnh đi vào bếp bằng đôi chân hay bị tê vào buổi sáng,

vừa đi vừa né đống đồ chơi. Lúc đó tôi ba mươi tám tuổi. Như người
ta vẫn nói, nếu biết trước mình sẽ sống lâu được đến thế thì tôi đã
chăm sóc bản thân tốt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.