NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 10

“Có một vụ giết người tệ hại khác ở Langley Terrace. Có vẻ là

tên sát nhân đó. Con e là thế,” tôi nói với bà.

“Thế thì tệ quá,” Nana Mama bảo tôi. Đôi mắt nâu của bà vồ lấy

tôi và dừng lại. Mái tóc trắng trông cứ như một trong những chiếc
khăn lót mà bà đã trải lên tất cả ghế trong phòng khách. “Đó là phần
xấu xa của cái thành phố tệ hại mà lũ chính trị gia đã thả nổi này. Thi
thoảng bà nghĩ rằng chúng ta phải rời khỏi Washington, Alex ạ.”

“Thi thoảng con cũng nghĩ thế,” tôi nói, “nhưng có khi chúng ta

phải chịu đựng chuyện đó thôi.”

“Đúng, người da đen luôn thế. Chúng ta kiên nhẫn. Chúng ta luôn

im lặng chịu đựng.”

“Không phải lúc nào cũng im lặng,” tôi nói với bà.
Tôi quyết định mặc chiếc áo khoác cũ hiệu Harris Tweed. Hôm

nay là ngày xảy ra án mạng, nghĩa là tôi sẽ gặp những người da trắng.
Ngoài chiếc áo vest thể thao, tôi mặc chiếc áo khoác thể thao mỏng
hiệu Georgetown. Như thế sẽ họp với khu tôi ở.

Trên tủ, bên cạnh giường là ảnh Maria Cross. Ba năm trước vợ

tôi chết trong một vụ lái xe xả súng. Giống như phần lớn các vụ giết
người khác ở khu Đông Nam, vụ đó không bao giờ có lời giải.

Bước ra khỏi bếp, tôi hôn bà. Chúng tôi vẫn làm thế từ hồi tôi

mới tám tuổi. Một lời chào tạm biệt, phòng khi hai người không bao
giờ gặp lại. Đã như thế gần ba mươi năm, ngay từ khi Nana Mama đưa
tôi về nuôi và quyết định rằng bà có thể nuôi dạy tôi trở thành một
người nào đó.

Và bà đã nuôi dạy tôi trở thành một thanh tra chuyên phụ trách án

mạng, có bằng tiến sĩ tâm lý học, đồng thời sống và làm việc trong
khu ổ chuột tại Washington, D.C.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.