NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 87

mươi hoặc bốn mươi mét dẫn tới dòng sông. Bầu trời trên đầu có màu
xám nhạt, đe dọa sẽ có thêm tuyết rơi.

Trên một bờ đầy bùn, các sĩ quan cảnh sát đang rải hợp chất lấy

khuôn để tìm dấu chân. Liệu Gary Soneji đã từng ở đây chăng?

“Họ đã nói gì với cô chưa?” tôi hỏi Jezzie Flanagan khi cả hai

cùng bước xuống bờ sông dốc và đầy bùn đất. Đôi giày công sở của cô
sắp hỏng đến nơi. Dường như cô chẳng nhận thấy điều ấy.

“Chưa, vẫn chưa. Chẳng gì hết!” Cô cũng bực tức như Sampson

và tôi. Đây là dịp đầu tiên để “nhóm” không hành động thống nhất.
Cục Điều tra Liên bang đã có cơ hội hợp tác. Họ đã gạt đi. Không phải
dấu hiệu tốt. Chẳng phải khởi đầu hứa hẹn gì.

“Làm ơn đừng là hai đứa trẻ ấy,” Jezzie Flanagan lẩm bẩm khi

hai chúng tôi đến chỗ đất phẳng hơn.

Hai đặc vụ Cục là Reilly và Gerry Scorse đang ở mé sông. Những

bông tuyết đã rơi. Một cơn gió lạnh thổi trên làn nước xám đen có mùi
như nhựa cháy.

Suốt quãng thời gian này tim tôi cứ thắt lại. Tôi không thể trông

thấy gì dọc theo mép nước.

Đặc vụ Scorse làm một bài phát biểu ngắn mà tôi cho là nhằm

trấn tĩnh những người còn lại. “Xin hãy lắng nghe, biện pháp giữ bí
mật này không liên quan gì tới người nào trong số các vị. Vì vụ án này
được sự quan tâm rộng rãi của giới truyền thông, chúng tôi đã được
yêu cầu - thực ra là được lệnh - không nói bất kỳ điều gì cho tới khi tất
cả chúng ta đã ra tới đây. Cho tới khi chúng ta có thể tận mắt trông
thấy.”

“Thấy gì không?” Sampson hỏi viên đặc vụ FBI. “Anh sẽ nói với

chúng tôi chuyện khỉ gì đang diễn ra chứ? Bỏ cái trò khua môi múa
mép này đi.”

Scorse ra hiệu cho một trong số đặc vụ FBI rồi nói ngắn gọn với

đặc vụ ấy. Người này là McGoey, từ văn phòng giám đốc tại D.C. Ông
ta đã từng ra vào nhà Dunne. Tất cả chúng tôi nghĩ rằng ông ta là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.