NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 92

“Thật là đáng thương hại.” Dù gì thì Jezzie đã tắm đủ lâu để uống hết
ly Smithwich, thấy khát và muốn uống thêm một ly nữa. Khát khao
điều gì đó.

Cô đã thành công trong việc tránh suy nghĩ về cậu bé nhà

Goldberg được một lúc. Nhưng không hẳn. Làm thế nào cô làm thế
được chứ? Michael Goldberg bé bỏng.

Nhưng vài năm qua Jezzie Flanagan ngày càng giỏi việc lãng

quên - tránh đau đớn bằng mọi giá. Thật ngu ngốc khi phải chịu đau
đớn trong khi ta có thể tránh được nó.

Tất nhiên điều đó đồng nghĩa với việc tránh những mối quan hệ

thân thiết, thậm chí tránh cả những thứ gần giống với tình yêu, đoạn
tuyệt hầu hết những cảm xúc tự nhiên của con người. Cũng hợp lý. Có
lẽ đó là sự đánh đổi chấp nhận được. Cô phát hiện ra rằng mình có thể
sống sót khi không có tình yêu trong đời. Nghe có vẻ kinh khủng song
đó là sự thật.

Đúng, ở thời điểm hiện tại, đặc biệt là lúc này đây, sự đánh đổi đó

thực sự đáng giá, Jezzie nghĩ. Điều đó giúp cô vượt qua từng ngày,
từng đêm khủng hoảng. Dù gì thì nó cũng giúp cho cô trụ đến lúc
thưởng thức những món đồ uống mình thích.

Jezzie đương đầu với mọi việc tạm ổn. Cô có tất cả những công

cụ phù hợp để tồn tại. Nếu như có thể thành công với tư cách một nữ
cảnh sát, cô có thể thành công ở bất kỳ chuyện gì. Các đặc vụ khác
của Sở nói rằng cô có “hai hòn bi”. Với họ, đó là một lời khen, thế
nên Jezzie đón nhận nó đúng như vậy. Mà họ nói hoàn toàn đúng, cô
có “hai hòn bi” bằng đồng. Và những lúc không có, Jezzie đủ khôn
ngoan để vờ là mình có.

Lúc một giờ sáng, Jezzie Flanagan phải làm một vòng trên chiếc

mô tô BMW; cô phải thoát khỏi căn hộ bé xíu ngột ngạt ở Arlington.

Phải làm, phải làm, phải làm.
Chắc chắn mẹ Jezzie đã nghe tiếng mở cửa ra hành lang. Từ

trong phòng mình, bà gọi với ra, có lẽ gọi ngay lúc vừa tỉnh ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.