Nhiều năm qua tôi đã giới thiệu, cho mượn, và thảo luận về quyển sách của
tiến sĩ với hàng trăm phụ huynh và giáo viên. Tôi thường giữ một bản trên đầu
giường của mình. Ý thức rõ ràng rằng những khái niệm trong đó đã giúp tôi
làm người cha, người chồng, người bạn đúng như tôi muốn hơn.
* * *
Học sinh của tôi đều được hưởng lợi từ chương lời khen trong quyển sách
của tiến sĩ. Tôi có một cậu học sinh bị ADD
. Trong 9 tháng em chật vật làm
được có 3 bài toán. Sau khi đọc How to talk so kids will listen ... (Nói sao cho trẻ
chịu nghe...)
tôi bắt đầu dùng phương pháp mô tả để chỉ ra những điểm tích cực
của em. Tôi bắt đầu nói những điều đại loại “Em cương quyết cho tới khi tìm ra
câu trả lời đúng”. Tuần tiếp sau đó em nộp hết không thiếu bài tập về nhà nào.
Em cũng tự hào về công việc của mình đến nỗi em muốn tôi báo cho mẹ em
biết tại cuộc họp phụ huynh lần tới.
Tôi có một học sinh khác viết chữ như gà bới đến nỗi chính em cũng không
đọc được chữ viết của mình. Điểm chính tả của em chỉ loanh quanh mức năm
mươi phần trăm. Em tới gặp giáo viên khác để phụ đạo. Tôi chia sẻ quyển sách
với giáo viên đó và cùng nhau chúng tôi khen em không ngừng. Chúng tôi
cùng nhau mô tả bất kỳ từ nào đúng đắn về chữ viết và chính tả của em (“Em đã
nhớ viết “t” sau chữ ‘often’, mặc dù nó là âm câm
). Hôm nay em chạy ùa vào
phòng tôi và thông báo em viết đúng 19 trong 20 từ. Đó là điểm A đầu tiên của
em về môn chính tả.
* * *
Tôi là một chuyên gia giáo dục
tại một hạt lớn ở Texas. Sau nhiều năm
huấn luyện giáo viên và trải nghiệm vô số những phương pháp khác nhau –
điều chỉnh hành vi, học thuyết gia cố, cấm túc, câu lưu, trừng phạt, không được
ra chơi – tôi và những đồng nghiệp đi đến một kết luận giống nhau: những
nguyên tắc và kỹ năng tiến sĩ viết trong tất cả những quyển sách của tiến sĩ là