với nhau, được ghi lại từ băng thu âm buổi tối hôm đó. Như bạn thấy đấy, người
mẹ đó đã toàn tâm toàn ý nhập vai con:
MẸ: Bobby, mẹ có chuyện muốn nói. Thời điểm này tốt cho con chứ?
BOBBY: ( nghi hoặc). Được, mẹ. Chuyện gì vậy ạ?
MẸ: Đó là việc đi học về đúng giờ ăn tối.
BOBBY: Con đã bảo mẹ rồi. Con đang cố gắng, nhưng con luôn phải ra về
ngay lúc đang chơi vui nhất!
MẸ: Ồ?
BOBBY: Không đứa nào phải về nhà sớm như con. Không đứa nào!
MẸ: Hừm.
BOBBY: Con cứ phải liên tục hỏi giờ tụi nó, bởi vì cái đồng hồ khỉ gió của
con bị bể rồi, còn tụi nó cứ quát vào mặt con: “Im đi, đồ sâu bọ!”
MẸ: Úi, nghe tổn thương quá xá.
BOBBY: Chứ sao! Rồi Kenny kêu con là em bé.
MẸ: Vậy nữa cơ!... Như vậy theo những gì mẹ nghe con nói thì con chịu rất
nhiều áp lực phải ở lại từ những đứa bạn khác.
BOBBY: Đúng rồi!
MẸ: Bobby, con có biết quan điểm của mẹ về việc này như thế nào không?
BOBBY: Biết, mẹ muốn con về nhà đúng giờ.
MẸ: Đó chỉ là một phần, nhưng cái chính là mẹ lo lắng khi con về trễ.
BOBBY: Thế thì mẹ đừng lo nữa.