NƠI TRÚ ẨN - Trang 58

nghĩ đến người chồng đã xa vời của mụ, người đã rời bỏ mụ để đến với một
người khác và mụ quật vun vút cái đuôi dài đằng sau mụ, một cái roi.

Loài người !
- Sssssịttttt ! ! !
Mụ chẳng dính dáng gì đến loài người.
Nhưng mụ cũng đã chán cái tình trạng cô đơn này.
Rồi một ngày nọ, trong khi đang nằm phơi nắng trên gốc một cây bách vĩ

đại, mụ chợt nghe một giọng nói mà mụ chưa hề nghe thấy trước đây. “Mẹ
!” Ai đó đang gọi mụ.

Mụ mở bừng hai mắt và kìa, ngay phía trước mặt mụ là một con rắn nhỏ

bé và xinh đẹp, da của nó đen bóng đến nỗi trông gần như là xanh thẫm. Đó
là một bản sao giống hệt của chính Grandmother, cũng sáng chói như thế,
với đôi mắt mượt mà như thủy tinh. Grandmother giật thót mình. Mụ đang
mơ chăng ? Mụ chớp chớp hai mắt. Con rắn nhỏ bé cười với mụ. Ai vậy ?
Con bé từ đâu đến ?

Grandmother quay lại nhìn con rắn bé xíu. Mụ hít hơi nó. Một mùi thật là

thơm mát như là mùi không khí trong sạch sau cơn giông tố. Một mùi thật
dịu ngọt, như là mùi của những ngọn sóng sủi bọt của biển rộng. Một mùi
thật là khác biệt với mùi của hàng triệu những con rắn khác đang lang thang
trong những cánh rừng thông này. Đó là mùi của ai đó rất giống với mùi của
mụ.

Hạnh phúc đọng lại trên lớp da của Grandmother và chui sâu vào trong

lớp vảy sáng chói, sâu vào trong từng khớp xương và vào đến tận bên trong
thân thể mụ.

“Con đã tìm kiếm mẹ bao lâu nay,” con rắn bé nhỏ nói. Trái tim

Grandmother hát lên rộn ràng, đã bao nhiêu năm nay mụ cứ tin chắc rằng
mình là thành viên cuối cùng của dòng giống.

“Ôi con gái ơi !” Grandmother bảo. Và con rắn bé xíu cuộn thân hình nhỏ

bé của nó xung quanh cằm của Grandmother và mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.