về phía biệt thự đối diện công viên một cách say sưa. Cuối cùng có một
ngày, người giàu có trong ngôi biệt thự đi đến trước mặt ông ta, tò mò hỏi:
“Tại sao ngày nào ông cũng ngồi đây nhìn chằm chằm vào căn nhà của tôi
vậy?”
Người lang thang nói: “Chuyện là thế này, tối nào tôi cũng ngủ trên
băng ghế dài, nhưng mà, tối nào tôi cũng mơ đến chuyện được bước vào
ngôi biệt thự của ông.” Người giàu có cười rạng rỡ, nói:”Giấc mơ của ông
tối nay có thể trở thành sự thật. Bây giờ ông có thể đến biệt thự của tôi ở
một tháng.” Người lang thang vui mừng khôn xiết đi theo người giàu có
đến ngôi biệt thự. Ai ngờ ngày hôm sau, người giàu có nọ nhìn qua ô cửa
sổ của ngôi biệt thự thấy người lang thang lại ngồi trên băng ghế dài trong
công viên. Ông thấy thật khó hiểu, bèn đến công viên hỏi: “Ở trong biệt thự
không phải giấc mơ của ông sao? Tại sao ông lại dọn ra đây vậy?”
Người lang thang nói: “Ông à, tôi rất cảm kích vì những điều ông đã
làm. Nhưng khi tôi ngủ trên băng ghế và mơ được ngủ trong ngôi biệt thự,
cảm giác đó tuyệt vời không thể tả được. Nhưng khi tôi thực sự được ngủ
trong ngôi biệt thự, tôi lại mơ thấy mình quay trở về băng ghế lạnh buốt
này, nó ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ của tôi.”
Lúc đầu khi đọc câu chuyện này, chúng ta đều cảm thấy người lang
thang ấy vừa đáng thương vừa mắc cười. Thật ra, người lang thang này
chính là hình ảnh cuộc sống của chúng ta. Nhưng điều đáng mừng là,
người lang thang này hiểu rất rõ, hạnh phúc chỉ là một cảm giác trong tâm
hồn. Cho nên, khi ông ngủ ở ngôi biệt thự lại mơ thấy mình đang ngủ trên
băng ghế dài lạnh buốt, để không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, ông
đã quay về công viên. Nhưng rất nhiều người thà ở trong ngôi biệt thự
không thuộc về mình, sống trong cảnh ngày ngày lo sợ bất an cũng không
chịu dọn ra ngoài.