Hứa Trùy Nhi lập tức đi, là hiếu thuận bà, cũng muốn trốn tránh cậu
Cả. Đông Viện vốn có cả đống hạch đào rất lớn, nhưng mà ngày qua ngày,
chỉ còn lại vài quả, dường như giống những ngày tháng tốt đẹp của Hứa
Trùy Nhi, chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu đứng ngây người một lúc, ôm váy ngồi xuống, chọn tới chọn lui,
khó khăn lấy được bốn quả, cầm trong tay mang về, đi đến trước cửa đang
định đẩy ra, cậu nghe thấy tiếng cậu Cả trách móc: “… cô ấy là tay chân, là
linh hồn của con!”
Hứa Trùy Nhi sững sờ, dừng lại ở đó, nghe Lão phu nhân như thở dài
một hơi: “Nha đầu ấy suy cho cùng cũng không phải xuất thân từ một gia
đình tử tế,” bà dường như cũng rất đau lòng, cũng bất đắc dĩ “Con coi như
nó là vợ bé, cả năm ở phòng nó cũng được, nhưng mà…không thể lập
thành vợ cả.”
Hứa Trùy Nhi cảm thấy ngực vô cùng đau, đau đến mức lồng ngực
muốn vỡ ra, trong phòng, Lão phu nhân lại nói: “Còn nữa, Đức Vĩnh, hạ
nhân trong nhà nói thân thể nó…” Bà dừng lại một chút mới nói, “Hình
như vẫn chưa tới kỳ, con cần phải có một đứa con nối dõi.”
Tay Hứa Trùy Nhi run rẩy, hạch đào lạch cạch rơi xuống, lăn xung
quanh cậu rồi lăn ra ngoài. Trong phòng im lặng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra,
cậu Cả chống gậy đứng đó nhìn, há miệng thở dốc.
Hứa Trùy Nhi tỏ ra kiên cường, nở một nụ cười: “Cái đó,” môi cậu run
run, “Không cầm chắc…”
Nhà trước đột nhiên có tiếng động lớn, dường nhưng là tiếng pháo hỉ,
Hứa Trùy Nhi run rẩy, đằng xa có người hô hoán: “Nhanh! Chạy nhanh!
Thổ phỉ tới rồi!”