NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 71

MẶT TRỜI XANH

Equateur, châu Mỹ, đầu năm 1925. Nắng khủng khiếp, không khí ẩm

thấp. Río Napo, dòng sông đầy bùn, chảy xuyên qua khu rừng Oriente. Dọc
dòng sông, cứ cách quãng dăm bảy trăm mét là nơi những người châu Âu có
thể sinh sống, nhưng không quá xa cũng không quá gần mặt nước.

Xa dòng sông, đó là rừng già, rậm rạp, đầy những cạm bẫy, chỉ có vài bộ

lạc người da đỏ, hậu duệ của thổ dân Incas. Người ta hiếm khi nhìn thấy họ
đến nỗi họ hầu như trở thành huyền thoại.

Còn gần sông là lãnh địa của bọn cá sấu, nhiều con dài đến sáu-bảy mét.

Chúng ngủ gà gật trong những hố nước bẩn, nhưng nếu bạn tới gần, chúng
lao vào bạn nhanh như chớp.

Giữa bức tường dây leo của rừng già và bờ sông của bọn cá sấu, là nơi

những nhà truyền giáo Tây Ban Nha dựng trại, nửa là giáo đường, nửa là
bệnh viện và… nửa là tiệm tạp hoá. “Ba phần chẳng phải là quá nhiều trong
xứ sở kỳ dị này” – theo cha Esteban, người chịu trách nhiệm tại đây.

— Cha Esteban! Cha Esteban! Lại đây nhanh lên!

Trong khoảnh đất trống trước giáo đường, cha Horatio vừa la lớn, vừa hoa

đôi tay gầy ra hiệu, vừa chạy về phía dòng sông.

Cha Esteban chạy theo Horatio, khi cả hai tới một mô đất cao nhô ra phía

ngoài bờ sông, cha Horatio đưa ngón tay chỉ:

— Đằng kia kìa!

Đằng kia, trên những tảng đá phía bờ sông đối diện, có một bóng người,

nằm duỗi tay duỗi chân, xanh xao, gầy gò, với màu da tái nhợt. Một người
da trắng. Cha Horatio thì thầm:

— Anh ta… anh ta trần như nhộng, cha Esteban!
— Phải, anh ta có vẻ không được khoẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.