việc. Đầu tiên, anh ta đã mua một kho dữ liệu. Anh ta mua từ một nhà khai
thác dữ liệu thương mại. Anh ta lừa mình là đại lý quảng cáo – dùng một tài
khoản thật đã bị anh ta hack – và anh ta báo là mình cần thông tin để điều tra
thị trường. Một danh sách dài dằng dặc những sản phẩm có bộ điều khiển
DataWise 5000.”
“Bao nhiêu?”
“Nhiều lắm. Tầm tám trăm sản phẩm khác nhau, gần ba triệu bộ đã được
chuyển đến vùng Đông Bắc Mỹ, gồm cả khu vực tàu điện ngầm New York.
Có vài thứ mà cho dù có người thứ ba kiểm soát cũng chẳng hại gì: máy
tính, máy in, đèn. Vài cái khác có thể gây chết người: ô tô, tàu, thang máy,
máy khử rung, máy đo nhịp tim, máy điều hòa nhịp tim, lò vi sóng, lò
nướng, các thiết bị điện, lò, cần trục – loại lớn dùng trong xây dựng và bến
cảng. Tôi đoán khoảng sáu mươi phần trăm trong số đó có thể gây nguy
hiểm. Rồi, món thứ hai mà anh ta mua, là kho dữ liệu về những người mua
các sản phẩm đó. Có vài người là các nhà sản xuất thiết bị. Như Midwest
Conveyance chẳng hạn. Cũng có vài khách hàng cá nhân, mua các thiết bị
thông minh. Cả tên lẫn địa chỉ. Và, chủ yếu vẫn là ở New York và Đông
Bắc.”
Archer hỏi, “Những thông tin đó mà cũng có sẵn sao?”
Tạm dừng. Có thể là vì sửng sốt. “Khai thác dữ liệu, cô…”
“Archer.”
“Cô không thể biết những kẻ khai thác dữ liệu biết về cô nhiều thế nào
đâu. Việc thu thập dữ liệu chính là lý do mà, trong trường hợp này chẳng
hạn, khi cô mua một cái lò nướng thông minh thì cô cũng sẽ bắt đầu nhận
được quảng cáo trực tiếp qua email về các sản phẩm khác do chính điện toán
đám mây truy ra. Khi mua lò nướng, tự bản thân cô đã tuyên bố mình thuộc
một nhóm nhân khẩu học xác định.”
“Vậy là hắn ta chỉ cần lướt qua danh sách, tìm một sản phẩm nguy hiểm
có DataWise bên trong, như chiếc thang cuốn kia chẳng hạn. Hắn xâm nhập
vào đó và đợi để – nếu là một con quái vật tử tế – không có phụ nữ có thai
hay trẻ em đi lên tầng hai mới nhấn nút.”