NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 232

CHƯƠNG 23

Ron Pulaski đi ra khỏi cửa quán bar Richie’s. Anh cảm thấy phấn chấn, có

phần lâng lâng.

Anh đi về phía nam và rảo bước thật nhanh, đầu cúi gằm xuống.
Thứ nằm trong túi áo trước bên trái của anh nhỏ xíu nhưng cảm giác nặng

tựa năm cân vàng. Anh thản nhiên đút tay vào túi áo và chạm vào nó lấy an
ủi. Cảm ơn Chúa.

Và cảm ơn cậu, anh nghĩ tới thằng nhóc mà anh vừa cùng uống bia cách

đây một phút: Alpho (Pulaski không thích dùng tên gọi thức ăn cho chó, kể
cả tội phạm cũng cần được tôn trọng). Cậu ta đã kết nối Pulaski với những
thứ anh cần. Tuyệt vời.

Anh có thể…
“Xin lỗi anh. Vui lòng dừng lại ngay đó. Bỏ tay ra khỏi túi áo đi.”
Mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, Pulaski khựng lại ngay lập tức. Biết là

không phải mình đang bị cướp. Nhưng anh cũng biết điều gì đang xảy ra.
Lời nói, cách nói. Anh quay lại nhìn thấy hai người đàn ông to cao, mặc
quần jean và áo khoác, đồ đường phố, nhưng ngay lập tức anh biết họ là ai –
không biết tên nhưng biết công việc của họ: cảnh sát tác chiến, hoạt động
ngầm. Anh liếc nhìn phù hiệu của họ, phù hiệu vàng treo lủng lẳng trên dây
xích bạc.

Khỉ thật…
Anh chậm rãi bỏ tay ra và xòe cả hai lòng bàn tay. Không có nguy hiểm.

Anh biết quy tắc, anh đã đứng ở phía bên kia cả trăm lần rồi.

Pulaski nói, “Tôi thuộc NYPD, thuộc đội Trọng Án. Tôi có vũ khí trong

bao súng đeo ở cổ chân, phù hiệu nằm trong áo khoác của tôi.” Cố ra vẻ tự
tin. Nhưng giọng anh run run. Tim đập thùm thụp.

Họ cau mày. “Được rồi,” người to con hơn, đầu trọc, tiến lên trước. Cộng

sự của anh ta vẫn đặt tay gần súng. Đầu Trọc: “Chúng tôi chỉ muốn bảo đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.