Rhyme nói, “Một loại hồ nào đó. Tôi cá là được dùng trong chế tác đồ
gỗ.”
“Đúng thế,” Cooper nói, sau khi kiểm tra lượng hóa chất vừa tìm thấy với
hệ thống. “Keo dính lỏng tàng hình Bond-Strong. Chủ yếu dùng cho nhạc cụ
nhưng các thợ mộc trong mọi ngành nghề đều sử dụng nó.”
Archer rướn người về phía trước, mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào
túi bằng chứng. “Chế tạo nhạc cụ à? Chúng ta nghĩ sao đây nhỉ?”
Rhyme cũng thấy hoài nghi. “Đó là một nghề nghiệp hoặc một sở thích
hiếm gặp. Nếu vậy thì nhiều khả năng hắn ta cũng là nhạc công. Nhưng
chúng ta không tìm thấy một dấu vết nào khác nói lên điều đó. Không có
nhựa thông từ dây đàn, không có lông ngựa từ đàn vi-ô-lông hoặc cung xen-
lô – mà tiện thể, chúng rất hay rụng lông. Không có chất bôi trơn khớp quay.
Không có nỉ từ cầu ngựa. Không có da chai bị rơi ra – từ bàn phím hoặc
phím đàn.”
“Anh có phải là một nhạc công không, Lincoln?” Archer hỏi. “Ý tôi là hồi
trước?”
“Chưa từng chạm vào một nhạc cụ nào.”
“Thế làm sao anh biết được những điều đó?”
“Việc biết các dụng cụ làm việc của các tội phạm và nạn nhân tiềm năng
sẽ luôn có ích. Giảm thiểu thời gian cô cần tìm kiếm nguồn thông tin. Nó có
thể tạo ra sự khác biệt giữa gô cổ nghi phạm và có mặt ở hiện trường gây án
tiếp theo của hắn. Nên tôi nghiêng về hướng làm đồ đạc hoặc các đồ tinh
xảo. Nhưng đó là sở thích hay nghề nghiệp? Chưa rõ. Và chính xác thì hắn
dùng véc-ni, keo, giấy ráp, và gỗ ngoại làm gì? Tiếp tục đi, Mel.”
“Một chút thực vật,” anh ta nói. “Thân cây hoặc lá.”
Rhyme kiểm tra nó. Anh cười. “Nhưng rồi thỉnh thoảng, Archer, bất chấp
nỗ lực làm bài tập về nhà chăm chỉ, cô vẫn chịu chẳng biết cái quái gì về thứ
cô vừa tìm thấy. Hãy gửi hình ảnh về cấu trúc tế bào và nhiệt độ màu tới
Kho Dữ Liệu Nghiên Cứu Xã Hội Về Vườn Tược.”
Cooper gửi ảnh chụp các mẫu vật tới Kho Dữ Liệu Nghiên Cứu Xã Hội
Về Vườn Tược. “Chắc sẽ nhận được kết quả trong khoảng một ngày gì đó,”
anh ta nói, đọc thư hồi âm.