NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 378

Cả hai cùng ngồi xuống hai chiếc ghế da mềm mại. Ông Perone cẩn trọng

quan sát anh.

“Anh vừa nói đến công ty vận chuyển Algonquin.”
“Đúng là thế. Ông đã từng nghe đến nó à?”
“Tôi không còn làm trong ngành đó nữa nhưng tôi tin rằng đó từng là một

công ty vận chuyển tư nhân.”

“Đúng thế. Nó vận chuyển dược phẩm và thuốc lá cho các nhà sản xuất có

tên tuổi trong những xe hàng không có ký hiệu – không có ký hiệu là bởi vì,
tất nhiên, những gã cướp đường sẽ nhằm vào các xe tải có logo của Philip
Morris hay Pfizer.”

“Tôi biết về tập tục đó. Điều đó có liên quan gì đến tôi?”
“Mười lăm năm trước, một xe tải của Algonquin chở số dược phẩm có giá

trị hai triệu đô la đã bị cướp gần một cây cầu trên kênh đào Gowanus.”

“Vậy à?”
“Ông biết mà. Kẻ cướp đã giấu thuốc vào một nhà kho ở Queens nhưng

trước khi anh ta có thể quay lại và đưa chúng cho những người mua hàng
của mình thì anh ta đã bị bắt. Một người nào đó trong băng Brooklyn đã biết
được chuyện về số hàng bị cướp và ăn trộm toàn bộ hàng hóa trong nhà kho.
Tốn chút thời gian nhưng tôi đã điều tra ra là những kẻ đó làm việc cho
ông.”

“Tôi không biết gì về chuyện đó hết.”
“Không à? Tôi thì biết rất rõ đấy.”
Perone không nói gì hồi lâu. Sau đó hỏi: “Sao anh dám chắc như vậy?”
“Vì tôi chính là tên cướp đó.” Nick để ông ta ngấm thông tin đó vào đầu

trong một phút. “Bây giờ. Vụ đó đáng ra tôi phải được chia bảy trăm ngàn
đô. Mà ông đã cướp trên tay tôi. Cả lạm phát và lãi suất? Cứ đưa tôi một
triệu là chúng ta huề.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.