Kỷ Vân Thư chỉ cười chua xót, nói: "Nơi này là kinh thành, không
phải Cẩm Giang."
"Kỷ tiên sinh......"
"Ta không quản được mọi sự trong thiên hạ, sự tình trong thiên hạ,
cũng không tới phiên ta quản. Tại hạ bất quá là một họa sư xuất thân nho
nhỏ. Vụ án này, cũng không tới phiên ta nhúng tay vào."
Đúng vậy, nàng có tư cách gì mà nhúng tay vào?
Ngẫm lại đều không có khả năng!
Trên mặt Giang phu nhân hiện lên chút mất mát, khẽ thở dài một
tiếng.
"Nếu Kỷ tiên sinh vẫn mang thái độ kiên quyết như thế, tốt, ta cũng
không muốn bức ngươi. Tuy nhiên, những điều ta biết về
《 Lâm Kinh
Án
》, chỉ sợ tiên sinh cũng không thể biết được."
"Tuỳ ngươi."
Hai chữ thờ ơ, chậm rãi tràn ra từ trong đôi môi đỏ.
Kỷ Vân Thư mở cửa ra, bước một chân ra ngoài.
Phía sau......
"Mặt Kỷ tiên sinh?" Những lời nghi vấn nghẹn ở trong lòng Giang phu
nhân, cuối cùng cũng thốt ra thành tiếng.
Kỷ Vân Thư đặt tay ở trên cửa, ánh mắt rơi thẳng về phía trước, khóe
miệng nhếch thành một nụ cười thanh thản gần như không phát hiện ra.