Kỷ Vân Thư đỡ trán, lắc lắc đầu, nói: "Ta nghĩ sẽ xem xét lại phòng
của Chu tiểu thư một cái, có lẽ có thể tìm thêm được chút manh mối. Sau
cùng, cổ tay của nha đầu kia chắc chắn có vấn đề, nói không chừng là bị
những thứ khác đánh."
Nàng xoay người chuẩn bị rời đi, Cảnh Dung lại giữ chặt tay nàng,
hỏi: "Không phải là nên tra ra hung thủ là ai sao? Ngươi một lòng một dạ
tra những cái đó để làm gì?"
"Nếu muốn biết động cơ giết người của một người, phải tra ra tính
cách của người này, cùng với tất cả mọi thứ liên quan tới nàng, lợi dụng
những thứ đó để tìm ra hung thủ, làm ít công to!"
"Nguyên lai là như thế."
"Vậy, Vương gia hiện tại đang muốn đi nghỉ? Hay là muốn cùng ta đi
qua đó một lúc?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Cảnh Dung cười: "Đương nhiên ta sẽ ở bên ngươi."
Thật ra, vừa hỏi tới vấn đề này, Kỷ Vân Thư lập tức hối hận, cảm giác
có chỗ nào đó không đúng!
Không muốn chậm trễ thời gian, nàng thoát khỏi bàn tay bị Cảnh
Dung giữ chặt, đi về hướng sân của tiểu thư Chu gia.