Sắc mặt Kỳ Trinh đế âm trầm, đôi tay đặt ở trên đùi mình, nhẹ nhàng
đập một cái, hắng giọng: "Xem ra, Tần Sĩ Dư đã khởi đầu rất tốt."
Kỷ Vân Thư vẫn không nhìn thẳng vào Kỳ trinh đế ở trên long vị, nhẹ
giọng nói: "Nếu Hoàng thượng cảm thấy điều kiện của thảo dân không ổn,
vậy hãy xem như thảo dân chưa từng nói ra."
......
Thú vị!
Rõ ràng chính là lấy tiến làm lùi, Kỳ Trinh đế cũng không phải kẻ
ngốc.
Hắn cười khúc khích, nói: "Được, trẫm đáp ứng ngươi, nếu ngươi có
thể tra ra vụ án mất tích lần này, trẫm có thể hạ chỉ khai quan. Tuy nhiên,
một nhà năm người Ngự Quốc Công, đã mai táng và nhập vào lăng mộ,
không thể động thổ, muốn khai quan, cũng chỉ có thể mở lăng mộ trên núi."
Thật sự rất sảng khoái!
"Đa tạ Hoàng thượng." Kỷ Vân Thư cúi đầu khom lưng.
Ngay sau đó, Kỳ Trinh đế xua xua tay: "Được rồi, hôm nay dù sao
cũng là sinh thần của Tiêu Phi, vì thế không thảo luận về việc này nữa."
Kỷ Vân Thư đứng dậy và quay về ghế của mình.
Vũ công lên sân khấu, trong đại điện một lần nữa bắt đầu náo nhiệt.
Từ đầu tới cuối, Kỷ Vân Thư vẫn cực kỳ yên tĩnh và xa cách!
Cảnh Dung nghiêng về phía nàng, nhẹ giọng: "Ngươi thật sự không sợ
hoàng thượng hạ chỉ giết ngươi sao?"