"Hoàng huynh, muội sẽ không gây thêm phiền toái cho huynh, muội
cam đoan." Rất chân thành.
"Ta đếm ba tiếng, nếu như muội vẫn không xuống, ta sẽ đánh gãy chân
muội, ném ra ngoài."
"Huynh lại như vậy!"
Trong mắt Cảnh Huyên ngấn nước, theo bản năng rụt rụt hai chân ra
sau, cả người cũng hết sức dịch sát ra sau.
Thật ra việc này không phải là lần đầu tiên. Bảy năm trước, Cảnh
Huyên mới mười tuổi, bởi vì lén lút vào Dung Vương phủ, quấn lấy Cảnh
Dung không bỏ, Cảnh Dung đã đẩy nàng đi cả một buổi sáng cũng không
thể đuổi được con sên này ra ngoài.
Vì thế cuối cùng, thật sự không thể nhịn được nữa, Cảnh Dung đã cầm
một thanh kiếm dùng để trang trí phòng trong, dùng chuôi kiếm đánh mạnh
vào chân nàng.
Kết quả rất rõ ràng, Cảnh Huyên phải nằm ở trên giường suốt một
tháng, Tiêu Phi đã khóc trước mặt Hoàng thượng hai ngày, cuối cùng
Hoàng thượng thật sự không thắng nổi mỹ nhân khóc, hơn nữa lúc đó, cũng
vừa lúc trùng với lễ tang của Hoàng hậu, Hoàng thượng lập tức phạt Cảnh
Dung đi tới lăng mộ, thủ một năm.
"Hoàng huynh, muội sẽ không gây phiền toái cho mọi người, muội
đảm bảo còn không được sao? Muộn chỉ đứng yên bên cạnh, không nói lời
nào, thật sự."
"Một, hai......"
Một số ba cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng hắn, Kỷ Vân Thư đã mở
miệng nói, "Thời gian không còn sớm nữa, nên nhanh chóng đi đi."