"Vậy ngươi biết, vì sao hoàng thượng không uống cánh nấm tuyết của
bổn cung?"
Tang Lan nghe giọng điệu bực tức của Tiêu Phi đã hơi giảm xuống,
lập tức ngẩng đầu, lắc lắc hai lần.
Tiêu Phi cười một tiếng, nhưng lại mang theo vài phần chua xót.
Ánh mắt nhìn xa xa ngoài điện, bắt đầu nói: "Đều nói hoàng hậu
Tuyên Xu có một đôi tay khéo léo, chọn kim xâu chỉ, thêu được trăm chim
hướng về phượng hoàng. Nếu nàng xuống bếp, làm được đủ món ngon và
điểm tâm thơm ngọt ngon miệng. Cho dù Hoàng thượng kén ăn, nhưng vẫn
thích canh nấm tuyết mà hoàng hậu Tuyên Xu làm nhất. Mặc dù Hoàng hậu
Tuyên Xu đã mất nhiều năm, nhưng không có người nào có thể lấp được vị
trí nàng ấy trong lòng Hoàng thượng. Cho dù bổn cung mỗi ngày đều nấu
một bát canh nấm tuyết, chung quy cũng không phải là một bát canh mà
Hoàng thượng muốn."
Trong khi nói chuyện, hốc mắt Tiêu Phi đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn
âm trầm, không thể nhìn ra chút khổ sở nào. Có, cũng chỉ có không cam
lòng và ghen ghét!
Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu Tuyên Xu, là nguồn gốc của mọi vấn
đề của tất cả các vị nương nương trong hậu cung.
Hơn nữa hoàng hậu Tuyên Xu vừa chết, Hoàng thượng cũng chưa
từng nghĩ tới việc lập hậu lần nữa. Tiêu Phi ở bên gối "thờ ơ" đề cập tới
việc lập hậu vài lần, Hoàng thượng chỉ thuận miệng nói qua cho có lệ mà
thôi.
Đương nhiên, vị trí thái tử của Cảnh Hoa, có lẽ may mắn vì dính mẹ
đẻ chính là hoàng hậu Tuyên Xu nên mới được củng cố. Bao cỏ giống như
hắn, nếu không phải là nhi tử của hoàng hậu Tuyên Xu, Hoàng thượng căn
bản không có khả năng liếc mắt nhìn hắn một cái. Thực tế, Cảnh Hoa trở