"Không cần phiền toái lão tiên sinh, tại hạ thường làm những việc
nhàn nhã, sinh hoạt khắc bằng vàng ngọc không thích hợp với ta." Kỷ Vân
Thư mở miệng cười cười.
Lão quản gia cúi đầu xuống, ngoài cửa chợt thổi vào một cơn gió lạnh,
xốc lên chiếc mũ tang trên đầu của lão quản gia, khuôn mặt già nua lập tức
bại lộ dưới ánh nến trong tay lão.
Màu da ám vàng, các nếp nhăn dày đặc, hơn nữa đôi mắt ngăm đen
thâm tối, đều lộ ra hai chữ thê lương. Đặc biệt là trên mặt trái có một vết
sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, hẳn là do một con dao gây ra.
Cũng bởi vì không xử lý cẩn thận, cho nên vết thương bên ngoài da thịt
đóng vảy không đúng cách, cuối cùng hình thành một vệt kết vảy màu đỏ
cực kỳ dữ tợn.
Bỗng nhiên liếc mắt nhìn một cái, thực sự có chút dọa người!
Ánh mắt Kỷ Vân Thư co lại.
Lão quản gia lập tức cúi thấp đầu xuống, một lần nữa nhấc mũ đội lên
đỉnh đầu, cong eo xuống: "Tướng mạo lão nô xấu xí, sợ là đã kinh sợ đến
tiên sinh."
"Lão tiên sinh đừng hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không có nửa điểm bất
kính, chỉ cảm thấy vết thương trên mặt lão tiên sinh, tựa hồ cũng đã lâu
năm rồi." Kỷ Vân Thư thật cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy, mấy năm trước lão không cẩn thận nên bị thương, vết sẹo
này vẫn luôn nằm ở trên mặt." Giọng điệu lão quản gia rất bình đạm, không
có cảm xúc.
Kỷ Vân Thư chớp mắt vài lần, cũng không hỏi gì, lão quản gia khụ
khụ hai tiếng, nói: "Sắc trời đã không còn sớm, không bằng để lão nô cầm
đèn đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi?"