"Không sao, mọi người nhanh chóng cùng nhau thu dọn, đợi lát nữa
trời mưa lớn sẽ không tốt."
"Vâng."
Mọi người trong sân, luống cuống tay chân thu dọn bồn hoa đầy trên
mặt đất, bởi vì dính phải mưa phùn, bùn đã bị trộn lẫn khắp nơi, có vài nha
đầu đã ngã một chổng vó vài lần.
Vệ Dịch đau lòng, ôm nha đầu bị ngã qua một bên, còn lệnh cho các
nàng cứ ngồi yên, không được lộn xộn.
Hoàn toàn cảm giác hắn giống như một vị chủ nhân!
Có lẽ Vệ Dịch càng ngày càng hưng phấn, cướp hết việc làm.
Kỷ Vân Thư muốn thu dọn những mảnh vỡ nhỏ, tay còn chưa chạm
tới, Vệ Dịch đã đoạt mất, còn nói.
"Thư nhi, để ta tới giúp ngươi."
Những lời này đã làm ấm trái tim Kỷ Vân Thư, khóe miệng của nàng
mang theo nụ cười mát lạnh.
Những thân ảnh bận rộn chạy tới chạy lui ở trong sân!
Cực kỳ náo nhiệt!
Tiếng lục lạc nhẹ nhàng trên chân, cùng với tiếng mưa tinh tế đọng lại
lúc này, dường như khiến cho toàn bộ cảnh vật đều biến thành một hình ảnh
cực kỳ không chân thật.
Nhưng vẫn đẹp khó tả như thế.