chỗ nào xung quanh đó. Ngoài những thứ ấy ra, thật sự không phát hiện
được điều gì khác."
Trong khi nói còn thở dài một tiếng, thật sự rất bất đắc dĩ!
Manh mối, có lẽ đã bị chặt đứt ở chỗ này, đã tra xét hai tháng, hiện giờ
cũng không thu hoạch được gì.
Trong lòng Kỷ Vân Thư có chút hoài nghi, không có khả năng không
tra ra được.... lời giải thích duy nhất cũng rất rõ ràng, đó chính là người của
Kinh Triệu Doãn, không điều tra cẩn thận.
Sau khi cân nhắc một vài điểm, Kỷ Vân Thư nói một câu: "Ta sẽ tự
mình đi tới Lương Sơn một chuyến."
"Không được!"
Cảnh Dung lập tức phủ quyết, nhanh chóng nói: "Thân thể ngươi
không tốt, không thể đi."
"Thân thể ta rất khỏe." Kỷ Vân Thư phản bác.
Cảnh Dung kéo nàng qua một bên, nghiêm mặt lại: "Lương Sơn rất ẩm
ướt, ngay cả tháng bảy tháng tám đều cực kỳ ẩm ướt. Ngươi đừng quên, vết
thương trên mặt ngươi không thể chịu được hơi ẩm, một khi tiếp xúc với
quá nhiều hơi ẩm, không chỉ mặt sẽ bị hủy, thân thể cũng sẽ ăn không tiêu."
Đúng vậy, nàng thiếu chút nữa đã quên, đại phu luôn nói với nàng,
không thể đi tới nơi ẩm ướt, để tránh vết thương trên mặt không khép lại
được, vì có thể nó sẽ vỡ ra lần nữa.
Nhưng......
"Nếu ta không tự mình đi một chuyến, vụ án này có thể sẽ mất manh
mối."