Dựa vào cây gậy trong tay, nàng chống từng gậy đi lên phía trên, hơi
ẩm cũng càng ngày càng nặng, giá lạnh cũng bắt đầu lan tràn khắp người,
bước chân càng ngày nặng, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Khi nàng leo lên một con dốc, mặt đường lầy lội khiến bước chân của
nàng bỗng nhiên vô ý trượt một chút.
Thân thể cũng đột nhiên ngã về phía trước, nhưng nàng còn chưa kịp
có phản ứng, một bàn tay to mạnh mẽ đã ôm chặt vòng eo của nàng, sau đó
dùng sức kéo lại, nhặt được nàng gần như ngã gục xuống.
Và phía sau lưng nàng, đã dán vào một bộ ngực rắn chắc!
"Nếu bản công tử không xuất hiện đúng lúc, cô nương có thể đã ngã."
Giọng điệu ấm áp phù phiếm vang lên bên tai của Kỷ Vân Thư.
Giọng nói rất rõ ràng, Kỷ Vân Thư nhanh chóng gỡ tay từ trên eo
mình ra.
Nàng xoay người, sắc mặt nghi hoặc: "Sao lại là ngươi?"
Lý Thời Ngôn mang theo tươi cười nhìn nàng, trong tay vẫn mang
theo quạt xếp tinh xảo, nhướng mày.
Hắn nói: "Xem ra, ta đoán không sai, ngươi thật sự là Thư nhi."
Ồ!
Kỷ Vân Thư cũng lười phản bác, mím môi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ngươi dạo chơi từ vương phủ đến trong cung, sau đó lại tới đây, dọc
theo đường đi, ta đều đi theo ngươi."