Nếu nhìn qua, cũng không cảm thấy dữ tợn!
Kỷ Vân Thư từ khi sinh ra đã có sẵn khí chất kia, tựa như một đóa hoa
hồng nở rộ, cho dù bị người không cẩn thận dùng móng tay chích ở trên
cánh hoa một lỗ hổng.
Có chút tàn khuyết, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó.
Thịch thịch thịch......
Có người gõ cửa.
Vệ Dịch hét lên ở bên ngoài, "Thư nhi, Thư nhi đã khỏe rồi sao?"
Nàng cầm quần áo và kéo bả vai lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Trong tay Vệ Dịch bưng một chén thuốc, đưa tới trước mặt nàng,
nhanh chóng nói, "Thư nhi, đây là thuốc của Thư nhi, Thư nhi bị thương,
cần phải nhanh chóng uống thuốc mới được. Thuốc này là ta tự nấu, không
đúng không đúng, thật ra, là những tỷ tỷ đó giúp ta cùng nhau nấu. Thư nhi
nhanh uống khi nó còn nóng, như vậy mới sớm khỏe lại."
Hốc mắt nàng đỏ lên vì cảm động trong lòng, nhận lấy bát thuốc.
Ngay sau đó, Vệ Dịch lại đưa cho nàng một viên kẹo đường.
Hắn tươi cười nói, "Thư nhi đừng sợ, khi uống thuốc, ăn một viên kẹo
đường sẽ không cảm thấy đắng. Trước kia khi ta bị bệnh uống thuốc, nương
luôn nói với ta như vậy, kết quả thật sự không đắng một chút nào."
"Vệ Dịch, cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn, ta muốn chăm sóc Thư nhi."