Khuôn mặt Lý Thời Ngôn co giật, giả vờ bị ủy khuất, một bàn tay vừa
đặt trên bả vai mình, vừa nói, "Chẳng lẽ ngay cả thời gian quan tâm tới ta,
ngươi cũng không có hay sao? Ta vì ngươi mà bị thương nặng, vết thương
trên vai hiện tại vẫn chưa lành."
Thật ra, Kỷ Vân Thư không phải là người vô tình, nói đến cùng, nếu
không phải Lý Thời Ngôn cứu nàng, nàng cũng đã đi đời nhà ma.
Nàng nhấp môi, quan tâm nói, "Ngươi nhớ kỹ, tốt nhất đừng chạm vào
nước, một số đồ ăn cay cũng không được ăn, còn có......"
"Ta lừa ngươi thôi, ta không bị thương!"
"Cái gì?" Kỷ Vân Thư cảm thấy bối rối.
Lý Thời Ngôn cười cười, dùng tay vỗ vỗ bả vai mình, "Ngươi đã quá
coi thường ta, những người đó không thể khiến ta bị thương. Tuy nhiên,
cánh tay ta thật sự bị đau, bởi vì lúc chuẩn bị xuống núi đi tìm các ngươi,
không cẩn thận nên đã té ngã, tay bị trật khớp, nhưng hiện tại thì tốt rồi."
Ai ai ai!
Ngươi rốt cuộc có phải đang cố tỏ ra hài hước giống như con khỉ hay
không?
Kỷ Vân Thư thật sự đau đầu một trận.
Con ngươi của Lý Thời Ngôn nheo lại, cúi người về phía trước, tò mò
hỏi, "Nhưng ta rất muốn biết, ngươi và Vương gia kia...... Rốt cuộc có quan
hệ gì?"
Đối mặt với gương mặt tràn ngập tò mò kia, Kỷ Vân Thư thở sâu một
hơi.