"Tên tiểu tử thúi này, một chuỗi hồ lô đường đã bị bổn vương thu
mua." Cảnh Dung mang vẻ mặt đắc ý.
Kỷ Vân Thư một bên co giật khóe miệng!
Nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu, "Ăn quá nhiều đường sẽ bị
hư răng, ngươi không sợ Vệ Dịch ăn đến nỗi đau răng, đến lúc đó tìm
ngươi tính sổ?"
"Không sợ, bổn vương sẽ mời đại phu tốt nhất cho hắn."
Không lời nào để nói!
Cảnh Dung nhìn thấy nàng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ngầm cười một
chút, nghiêm sắc mặt lại, tiến gần tới bên Kỷ Vân Thư hai bước.
Hành động của hắn khiến trong lòng Kỷ Vân Thư bùng lên một dự
cảm bất thường, cuống quít lui về phía sau hai bước.
"Nàng lo lắng như vậy làm gì?" Cảnh Dung hỏi.
"Ta không có."
"Nàng đừng lo, bổn vương chỉ muốn hỏi nàng về chuyện của Cam Trù
Lương."
Đi thẳng vào vấn đề chính!
Kỷ Vân Thư gần như cho rằng hắn lại muốn...... chơi trò lưu manh!
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, "Những gì nên nói, không phải
ta đã viết rõ ở trên thư rồi sao?"
"Nàng đã nói rất rõ, nhưng, sao nàng có thể xác định Cam Trù Lương
không phải là hung thủ, chỉ dựa vào hắn là hoạn quan?"