Nàng ấy chậm rãi mở cửa bên ngoài viện ra, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vân
Thư đứng ở trước mặt nàng ấy.
"Công tử? Là ngươi?" Khóe miệng khẽ nhếch.
Vui mừng một trận!
Kỷ Vân Thư lịch sự, nói, "Mị cô nương, đột nhiên tới đây, không biết
có quấy rầy đến cô nương hay không."
Mị Hương liên tục lắc đầu.
"Không có, không quấy rầy. Thật ra công tử có thể gọi ta Hương nhi là
được."
Kỷ Vân Thư nhấp môi cười nhẹ, "Hương nhi cô nương, lúc này ta tới
đây, thật ra là có một chút sự tình muốn hỏi cô nương một chút."
"Hả?"
"Bất tiện sao?"
"Không, không có! Mời ngươi vào."
Mị Hương dịch hai bước nhỏ, để Kỷ Vân Thư tiến vào.
Kỷ Vân Thư quay đầu phân phó hai thị vệ bên cạnh, "Hai người các
ngươi hãy đứng trông bên ngoài."
"Vâng!"
Kỷ Vân Thư lúc này mới theo Mị Hương vào phòng.
Căn nhà không lớn không nhỏ, hơn nữa trong phòng cực kỳ sạch sẽ,
bố trí cũng khá tinh xảo.