Khuôn mặt Cảnh Dung vốn đang giận dữ, đột nhiên mỉm cười, chuyển
mắt nhìn chằm chằm đường cong nhẹ nhàng trên sườn mặt Kỷ Vân Thư.
"Nếu như trong nhà tiên sinh có giường lớn có thể chứa được bổn
vương, cùng ngươi về nhà, có hại gì đâu?"
Chẳng lẽ con của đế vương gia, đều không biết xấu hổ như thế?
Trong lòng Kỷ Vân Thư không còn con mắt nào cho hắn.
"Nhà tiểu nhân nghèo hèn, không chứa nổi Vương gia, còn thỉnh
Vương gia dừng bước."
Sao khi ném ra lời nói, nàng bước chân nhanh hơn một chút.
Nhưng Cảnh Dung cố tình giống như khối kẹo mạch nha, đột nhiên
bước về phía trước, lập tức xoay người. Trong một khoảnh khắc, một cơn
gió mạnh thổi qua quần áo, sau đó thân thể đĩnh bạt cũng đã thẳng tắp chắn
ở trước mặt Kỷ Vân Thư.
Thân hình một cao một thấp, đứng đối diện nhau.
Nếu không phải trên đỉnh đầu một cao một thấp của cả hai đều có cây
dù hoà vào một khối, cái trán của Kỷ Vân Thư sợ là đã đập vào khuôn ngực
rắn chắc của Cảnh Dung.
Kỷ Vân Thư cố gắng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt đan chéo.
Tầm mắt va chạm nhau, ngẫu nhiên khiến trái tim hai người không
hẹn mà cùng khẩn trương một chút!
Nhưng thật ra Cảnh Dung đã mở miệng trước: "Tiên sinh đang muốn
bỏ rơi bổn vương như vậy?"