phủ, tức chết tổ mẫu, cuối cùng, cứ như vậy biến mất.
Khi nói tới Kỷ Vân Thư, Kỷ Lê cố ý đánh giá thần sắc Cảnh Dung.
Nhưng chỉ thấy vẻ mặt Cảnh Dung thờ ơ, hoàn toàn giống như đang
nghe những lời vô nghĩa, căn bản không để ở trong lòng.
Ngược lại, Cảnh Dung vẫn nhàn nhã tự tại phẩm trà.
Hắn chỉ ngẫu nhiên "Ừ" một tiếng!
Hoặc chỉ ngẫu nhiên "Ồ" một tiếng!
Rốt cuộc Kỷ Lê là tả tư Doãn, cho dù lúc trước trên đường hồi kinh
nháo một hồi khiến Cảnh Dung khó chịu, nhưng Cảnh Dung vẫn phải nể
mặt hắn ta.
Ai bảo hắn là người rất có phong độ!
Cuối cùng, không còn chủ đề gì để nói thêm nữa, Kỷ Lê mới rốt cuộc
nói mình phải đi.
Hô ——
Trong lòng Cảnh Dung thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh
chóng sai người tiễn Kỷ Lê đi.
Nhanh chóng đi đi!
Nhanh chóng cút đi!
Lăn!
Sau khi Kỷ Lê thong dong ra khỏi vương phủ, một tên tuỳ tùng đi theo
bên người Kỷ Lê hạ giọng, nói bên tai hắn ta.