Kỷ Vân Thư xoay người thì nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh mang đôi giày
gấm thêu hoa, chim phượng vần mây, tản bộ đi tới.
"Kỷ Vân Thư, ngốc tử kia dù sao cũng là tướng công tương lai của
ngươi, ngươi cho rằng ngươi hù dọa hắn như vậy, sẽ không cần phải gả cho
hắn hay sao?"
"Tỷ tỷ không phải ở trong tiền sảnh hay sao? Vì sao lại đột nhiên chạy
tới nơi này? Còn nhàn hạ thoải mái nghe lén người khác nói chuyện." Kỷ
Vân Thư giọng điệu bình thản.
"Ta không phải nghe lén." Kỷ Mộ Thanh nâng cằm lên, cười lạnh một
tiếng: "Ta là đường hoàng mà nghe được."
Kỷ Vân Thư xuyên qua đến nơi đây, người bội phục nhất, không phải
là anh hùng vĩ nhân, càng không phải là danh nhân thiên cổ.
Mà là người có chứng tự đại nghiêm trọng, Kỷ Mộ Thanh!
"Tỷ tỷ nếu như đã nghe được, nếu muốn đi nói cho cha, muội muội
cũng sẽ không ngăn cản." Kỷ Vân Thư nói.
Tựa hồ chọc trúng tính toán của Kỷ Mộ Thanh, nàng ta có chút tức
giận: "Ngươi thật sự không sợ ta sẽ nói cho cha? Nếu như để cha biết ngươi
đã khuyến khích ngốc tử kia từ hôn, cha không thể không đánh chết ngươi."
"Muội muội da dày thịt béo, có thể chịu được mấy roi."
"Ngươi quả thực...." Kỷ Mộ Thanh tức giận đến nỗi vung ống tay áo,
sự đoan trang giả tạo trên mặt cũng bắt đầu sụp đổ, tức giận nói: "Tam đệ
nói không sai, loại con hoang giống như ngươi, chỉ xứng đáng bị ngốc tử
đạp hư."
Bỗng chốc, sắc mặt Kỷ Vân Thư trầm xuống.