Thật sự thanh nhàn như vậy, giống như đã vứt hết sự tình Khổng Ngu
bị gả tới Khúc Khương.
"Thư nhi!"
Đột nhiên nghe thấy Vệ Dịch hào hứng hô lên một tiếng.
Hắn đang cầm hai bình rượu trong tay đi tới, tươi cười đón nàng.
"Chơi vui không?" Kỷ Vân Thư hỏi Vệ Dịch một câu.
Vệ Dịch gật đầu điên cuồng!
"Chơi vui, Mộ Nhược ca ca đối ta rất tốt!"
Nụ cười kia càng trở nên rõ ràng hơn khi hắn nói!
Ồ, lúc trước không phải nói không thích Mộ Dược sao? Vì sao hôm
nay miệng lại giống như đã quét qua mật ngọt như vậy?
Chẳng lẽ Mộ Dược đã dùng hồ lô đường để thu phục ngươi?
Kỷ Vân Thư cười cười, đi đến bên cạnh Mộ Nhược, nhẹ nhàng ngồi
xuống, nhìn hắn, hỏi, "Đây là đang mượn rượu giải sầu sao?"
Mộ Nhược nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một cái, "Tướng quân
Khúc Khương kia đã chết, vì sao ta phải mượn rượu giải sầu?"
"Ồ? Lời này của Mạc công tử, ta thật ra có chút không hiểu."
Mộ Nhược mở một mắt ra, nhìn mấy vị dược liệu treo trên đỉnh đầu,
chậm rãi nói, "Hiện giờ tướng quân kia đã chết, chuyện hòa thân, chỉ sợ sẽ
phải từ bỏ, Khổng Ngu tất nhiên cũng sẽ không cần phải đi hòa thân, ta
đương nhiên vui vẻ tự tại."