Nhưng hắn lại ra hiệu một cái ánh mắt với tuỳ hầu bên cạnh, tùy hầu
kia lập tức đi tới, đẩy xe lăn của hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
Kỷ Vân Thư bước nhanh vài bước, muốn đuổi theo bọn họ, nhưng đã
bị người của Tô Tử Lạc ngăn cản.
"Ngươi hãy nói đi, Kỷ Bùi rốt cuộc đang ở đâu? Rốt cuộc ngươi đã lấy
chiếc tua rua kia từ đâu?"
Lúc này, nàng có vẻ cực kỳ kích động.
Thậm chí có chút phát điên!
Nàng đã mất hết lý trí!
Nhưng cho dù nàng truy vấn như thế nào, Tô Tử Lạc đều không hề
đáp lại, mấy tên binh lính bắt đầu bao vây quanh Tô Tử Lạc.
Kinh Triệu Doãn một bên cũng trở nên thất thần.
Đây là Kỷ tiên sinh mà hắn từng biết hay sao?
Vì thế hắn cẩn thận tiến lên, hỏi một câu, "Kỷ tiên sinh, ngươi không
sao chứ?".
Không sao?
Sao có thể không sao?
Không thấy rằng lúc này nàng đang nóng nảy hay sao?
Đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu, trơ mắt nhìn Tô Tử Lạc rời đi, cảm
giác này giống như có người đang cắm đao vào trong ngực nàng, đau đớn
xuyên tim!
Nhưng ít ra, nàng đã biết một điều.