Nàng đột nhiên hỏi lời này, chung quy vẫn khuấy động cảm xúc trong
mắt của Tô Tử Lạc.
Hắn nhìn thoáng qua thi thể trên giường, lại nhìn về phía Kỷ Vân Thư,
lúc này mới mang vẻ mặt thẳng thắn, chậm rãi nói, "Kỷ cô nương quả
nhiên là người thông minh, cho dù chỉ một chút chứng cứ, đều không tránh
khỏi đôi mắt của cô nương."
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Nàng hỏi lại hắn một câu!
"Ta muốn... chỉ một câu nói của Kỷ cô nương mà thôi!"
"Cái gì?"
"Hung thủ, là Kỷ Lê!"
Kỷ Vân Thư cười lạnh một tiếng, "Người là do ngươi giết."
Nàng giống như đang muốn nhắc nhở hắn.
Tô Tử Lạc chỉ nói, "Đúng vậy, người thật sự là do ta giết, giống như
những gì cô nương đã nói. Thật ra từ lúc bắt đầu, ta đã muốn để cô nương
biết được. Tuy nhiên, ta vẫn cần những lời nói này của cô nương."
"Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng, ta sẽ giúp ngươi?"
Cho dù nàng có hồ đồ, cũng sẽ không nói đùa với một vụ án mạng.
Người chính là do Tô Tử Lạc giết, nàng không có lý do gì để buông
tha hắn.
Tuy nhiên ——