"......"
"Nói cho ta biết, vì sao? Mấy năm qua, chàng rốt cuộc đã đi đâu?"
Rốt cuộc, nàng không thể kìm nén được nước mắt rơi xuống!
Ngay cả khi Tô Tử Lạc không nói gì, Kỷ Vân Thư rất chắc chắn.
Hắn, chính là Kỷ Bùi!
Kỷ Bùi mà nàng đã chờ đợi hai năm.
"Thực sự xin lỗi!" Tô Tử Lạc đột nhiên nói.
Thực sự xin lỗi?
Kỷ Vân Thư lắc đầu, mỉm cười, "Chỉ như vậy thôi sao? Ngoại trừ xin
lỗi, không có gì nữa sao?"
Một lúc lâu sau, Tô Tử Lạc nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, khuôn
mặt hắn đầy cảm giác áy náy khổ sở.
"Thực sự xin lỗi. Thư nhi, ngoài những lời này ra, ta không biết nên
nói gì nữa."
"Chàng rốt cuộc cũng chịu gọi ta là Thư nhi!"
Nàng ngồi xuống khóc lóc, ngửa đầu nhìn hắn, một đôi tay đặt ở trên
đùi hắn, trái tim đau nhói.
Tô Tử Lạc duỗi tay ra, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ trên mặt
nàng, giống như sợ chạm vào sẽ bị vỡ tan!
"Thư nhi ngoan của ta, thực sự xin lỗi. Mấy năm nay, thực sự đã khiến
nàng đau khổ, nhưng với ta, sao có thể không giống như thế?"