Kỷ Uyển Hân cười chua xót: "Tính của Đại tỷ, muội cũng biết rồi. Ở
đây là kinh thành, không phải Cẩm Giang, vì vậy, ta chỉ nhắc nhở tỷ ấy vài
câu, nhưng lại chọc giận tỷ ấy. Cũng may, vết thương trên mặt ta cũng
không nặng lắm, ta cũng đã bôi thuốc. Nếu không nhìn kỹ, người khác
không thể nhìn ra được. Vân Thư, thật ra muội nhìn xem cẩn thận hơn một
chút."
Kỷ Uyển Hân nói giọng đều đều, cực kỳ rộng rãi!
Nhìn thật sự khiến người đau lòng.
Kỷ Vân Thư kéo tay nàng ta, thở dài một tiếng.
"Nhị tỷ, mặc dù ta đã không phải là người Kỷ gia, nhưng tỷ vĩnh viễn
là thân nhân của ta. Cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, ta đều sẽ đứng về
phía bên tỷ."
"Vân Thư......"
"Điều khó khăn nhất trên thế gian, thật ra chính là tranh. Đại tỷ cũng
thế, đại ca cũng vậy, đều không thể thoát một chữ tranh. Nhưng tỷ lại
không giống bọn họ. Thẩm Trường Khâm của Thẩm gia thật ra là người
không tệ, nếu có thể gả qua đó sớm một chút thì hãy gả đi."
Kỷ gia, chung quy không phải là nơi đợi người đến.
Người trong gia đình ấy, đều có thể tranh!
Kỷ Uyển Hân rũ mắt xuống, thật lâu sau mới thốt ra một câu: "Ta
biết."