ta hãy đi một mình tới Đông Cung. Lúc ta đang đi trên đường, cổ bỗng
nhiên tê rần, sau đó ta liền hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thì...... Nương
nương, những lời ta nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám có một chút lừa
gạt, nương nương nhất định phải điều tra rõ, việc này dân nữ đã bị người
hãm hại."
Trên khóe môi Tiêu Phi âm thầm gợi lên một nụ cười lạnh, nhìn về
phía Cao Bỉnh Trạch.
Mặc dù Cao Bỉnh Trạch không khóc hay náo loạn lớn, nhưng hắn vẫn
sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Tội danh ngủ với Thái Tử Phi đã định, hắn làm thế nào cũng gánh
không nổi. Hắn kinh sợ đến nỗi ngây người.
Cho đến khi ——
"Cao đại nhân, bổn cung hỏi lại ngươi lần nữa, nếu việc này thật sự
giống như lời Kỷ cô nương đã nói, tối hôm qua, có người hạ gục nàng sau
đó đưa tới Hàn Tông Viện. Vậy thì người nọ, có phải là ngươi hay không?"
Cao Bỉnh Trạch co rúm trong sợ hãi!
"Vi thần tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, đại thọ Hoàng
thượng sắp tới gần, nhiều ngày nay vi thần đều ở trong Hàn Tông Viện,
không hề bước ra khỏi Hàn Tông Viện một bước. Sự tình tối hôm qua, cầu
xin nương nương minh giám."
Hắn vái vài cái vang đầu.
Tiêu Phi là người nóng tính, lạnh mặt, nói với mấy thái giám bên cạnh:
"Kéo loại bại hoại này đi và giam giữ lại cho bổn cung, không có sự cho
phép của bổn cung, việc này không thể lộ ra ngoài. Nếu có người dám lộ ra
ngoài một chữ nửa câu, bổn cung sẽ lập tức lấy đầu các ngươi."