Kỷ Vân Thư bị trói ở trên cọc gỗ nhuộm đầy máu, sau khi Cảnh Diệc
tiến vào, mọi người trong phòng đều rút lui.
Trong Ám phòng tối mờ, ngoại trừ mùi vị tanh tưởi và mùi máu tươi,
còn có mùi mốc meo nồng đậm. Kỷ Vân Thư nhíu nhíu mũi, cảm thấy cuồn
cuộn trước ngực, gần như muốn phun ra.
Cảnh Diệc chắp hai tay sau lưng, đi đến trước mặt nàng, trong ánh mắt
tràn ngập hương vị đánh giá, khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Hắn ta vươn ngón tay thon dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve trên lỗ
tai Kỷ Vân Thư.
Nàng quay đầu, lạnh mắt trừng hắn.
Nàng càng như thế, Cảnh Diệc càng thêm vui vẻ, động tác trên tay
cũng không thu liễm lại, mà càng làm càn trên vành tai Kỷ Vân Thư, sờ tới
sườn mặt trắng nõn của nàng, cuối cùng dừng ở chỗ vết sẹo mờ nhạt nơi
khóe mắt.
"Lúc trước tiên sinh vẫn luôn mang theo mặt nạ, hiện giờ nhìn thấy
chân dung của ngươi, bổn vương thật sự rất kinh ngạc cảm thán."
Hắn ta cực kỳ giống như một con sói đói!
Kỷ Vân Thư cố hết sức đẩy đầu qua một bên, nhưng lại bị Cảnh Diệc
nắm cằm, nâng lên cao cao.
Hắn ta vừa ngắm nghía, vừa nói: "Rõ ràng là một nữ tử tuyệt sắc, cố
tình lại đóng giả thành nam nhân, thật là đáng tiếc."
"Buông ra!" Kỷ Vân Thư nói.
Lực đạo trên ngón tay Cảnh Diệc càng mạnh mẽ hơn.