Nói xong, hắn mở cái hộp kia ra, bên trong chính là một chiếc khăn
tay màu trắng được xếp gọn gàng, mặt trên, còn rải vài cánh hoa nhỏ.
Ý thích thật đáng yêu!
Tiểu tử thúi, ai nói cho ngươi biết loại kỹ xảo tán tỉnh này vậy!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư co giật mất tự nhiên, một bàn tay cứng đờ
run rẩy đặt trên hộp, chậm rãi kéo về, đóng nắp lại.
"Vệ Dịch, khăn tay này, tỷ tỷ ngươi đã vứt bỏ, nàng cũng không thích
những cánh hoa đó, nàng bị dị ứng phấn hoa." Kỷ Vân Thư nhíu nhíu chóp
mũi.
"Nhưng khăn tay này là của tỷ tỷ, ta nhất định phải trả lại cho nàng.
Hơn nữa A Mễ cũng nói, nữ hài tử đều rất thích hoa."
Bộ dáng nhỏ, cực kỳ ủy khuất.
"A Mễ là ai?"
"Là một con chó vàng nhỏ ta nuôi." Ngây thơ hồn nhiên!
Phốc......
Kỷ Vân Thư che ngực lại, phun ra máu.
Không được, nàng không thể tiếp tục nói chuyện với ngốc tử, bằng
không não có bao nhiêu dung lượng cũng đều không đủ để dùng.
"Thôi thôi, vậy ngươi cứ chờ đi."
Kỷ Vân Thư vẫy tay, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn lại, vừa
lúc đối diện với ánh mắt mát lạnh của Vệ Dịch, mang theo một ít mong đợi,