Thứ gì?
Khổng phu nhân tự hỏi ——
Cảnh Dung lấy cuộn giấy mà mình mang tới, vừa giao cho Khổng phu
nhân, vừa giải thích nói: "Ở đây có một bức họa, người hãy nhìn xem đi."
Khổng phu nhân thật cẩn thận nhận lấy, mở bức họa ra.
Trong bức hoạ, có một nữ tử đang đứng ở dưới cây hoa đào, bàn tay
nhẹ nhàng hái một nhánh hoa đoà và đưa lên mũi ngửi. Nàng mặc một bộ
váy dài màu xanh nhạt, theo gió nhẹ bay. Những cánh hoa đào rơi xuống
trên váy, tạo thành một bức tranh thanh tao.
Trên khuôn mặt thanh tú có màu hồng nhuận, đôi mắt hạnh nhân hơi
cong, giống như một suối nước, đôi môi tiểu xảo hơi nhấp, màu đỏ nhạt,
hấp dẫn mê người.
Xinh đẹp!
Thật sự rất xinh đẹp!
"Đây là Ngu nhi!"
Khổng phu nhân nói với giọng run rẩy.
Bức hoạ cuộn tròn đang nắm trong tay cũng rung theo, Khổng phu
nhân có chút không dám tin tưởng.
Cảnh Dung nói: "Bức họa này, là do Kỷ tiên sinh đã họa ra. Người hãy
giữ nó như một vật kỷ niệm."
"Ngu nhi......" Khổng phu nhân bắt đầu đỏ mắt, ngón tay vuốt qua bức
họa, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, hít hít mũi, sau đó thật cẩn thận cuốn
bức họa lại.